Cuộc đời và tranh phat thich ca

Vào ngày rằm tháng 4 năm 624 trước công nguyên, tại vườn Lâm Tỳ Ni gần thành Ca Tỳ La Vệ, nơi giờ là vùng biên thuỳ giữa Nêpan và Ấn Độ, Đức Phật đã giáng sinh. Ngài là con vua Tịnh Phạn và Hoàng hậu Ma Da. Lúc này, vua Tinh Phạn trị vì một vương quốc nhỏ của bộ tộc Thích Ca. Khi Đức Phật vừa chào đời, với 7 đóa sen đỡ bước, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất mà rằng: "Thiên thượng trần thế, duy ngã độc tôn" (Trên trời dưới đất, chỉ có trí óc siêu phàm của bậc Giác Ngộ mới là tôn quý).

Vua cha rất yêu quý hoàng thái tử, làm lễ đặt tên là Tất Đạt Đa, dòng tộc Cồ Đàm. Vì dòng họ này thuộc bộ tộc Thích Ca nên sau này Ngài có danh hiệu là Thích Ca Mâu Ni (có nghĩa là bậc Thánh của bộ lạc Thích Ca). hoàng thái tử có 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp của thánh nhân.

Ngày Thái từ chào đời là ngày hội vui lớn của toàn vương quốc. nhân dân xa gần kéo về đế kinh Ca Tỳ La Vệ ăn mừng. Một vị đạo sư già tên là A Tư Đà từ nơi ông tu hành trên núi Himalaya đã đến cung vua để chào mừng và xem tướng Thái tử. Gặp hoàng thái tử, đạo sĩ đột nhiên chắp tay vái chào với thái độ hết sức kính cẩn. Đạo sĩ tuy cuời mà vẻ mặt thoáng buồn. Được hỏi cơ vì sao, vị đạo sĩ giải đáp là ông mừng vì Thái tử tương lai sẽ thành Phật, nhưng ông buồn vì ông tuổi đã quá cao, ắt phải tắt nghỉ mà không được vị Phật mai sau trực tiếp giáo huấn, giác ngộ.


Thái Tất Đạt Đa được nuôi nấng, khuyên bảo, giáo dục một cách toàn diện cả về văn chương và võ nghệ. Sách kể rằng, chỉ trong khoảng thời kì từ 7 đến 12 tuổi, hoàng thái tử đã học am tường 5 môn học trên trần giới và 4 sách Thánh Veda. Đến năm 13 tuổi, Thái tử bắt đầu học võ thuật. Nhờ có sức khỏe phi thường, Ngài học môn võ gì cũng giỏi.

Năm 17 tuổi, hoàng thái tử sánh duyên cùng công chúa Da Du Đà La xinh đẹp và hạ sinh được một người con trai đặt tên là La Hầu La. Trong gần 13 năm, sau ngày cưới, hoàng thái tử sống một cuộc đời hạnh phúc trong nhung lụa, vô tư, không biết gì tới mọi nỗi khổ và xấu số ở đời.

Thế nhưng, với thời gian, do năng khiếu suy tư sâu sắc và lòng thương người bẩm sinh, tuy sống trong cung vàng điện ngọc nhưng lòng hoàng thái tử luôn đau đáu những ngẫm nghĩ về lẽ vô thường của hạnh phúc.

Một ngày nọ, hoàng thái tử đi ra ngoài thành dạo chơi và lần trước hết trong đời được xúc tiếp với những sự thật u tối và đáng sợ. Thái tử tuần tự gặp một người già yếu, một người bệnh tật, một xác chết và cuối cùng là một vị tu sĩ với dung sắc giải thoát, thư thả đi trên đường. Thái tử nghiệm thấy mình dù là Thái tử con vua cũng chẳng thể thoát khỏi cảnh già, đau, và chết. Những hình ảnh siêu thoát của vị tu sĩ đã giúp Thái tử sớm thấy được con đường dẫn đến giác ngộ, vĩnh viễn khắc phục mọi nỗi thống khổ và xấu số của đời người. Từ đó, Thái tử nuôi dưỡng quyết tâm xuống tóc cầu đạo.

Giữa khuya mùng 8 tháng 2, hoàng thái tử cùng người hầu Xa Nặc cưỡi ngựa Kiền Trắc, vượt dòng A Nô Ma, quyết chí xuất gia tầm đạo, cứu độ chúng sinh thoát khỏi sinh - lão - bệnh - tử và mọi nỗi xấu số khác của đời người.

Thời bấy giờ, ở Ấn Độ có tập tục và niềm tin rằng, người nào cầu đạo đánh tháo, đều phải bền chí tu khổ hạnh, ép xác. Cũng theo truyền thống đó, Thái tử đã có 6 năm khổ hạnh nơi rừng già, mỗi ngày chỉ ăn 1 hạt mè, 1 hạt gạo, kiên trì khổ hạnh ép xác tới mức con người gầy khô như bộ xương, đôi mắt sâu hoẵm, sức khỏe sút giảm không còn đi vững. rốt cuộc Ngài nghiệm ra rằng, càng bền chí khổ hạnh, chân lý tối hậu như càng lùi ra xa, tâm trí càng mê mờ, cơ thể càng suy yếu. Ngài thấy rõ, khổ hạnh, ép xác không phải là con đường thoát khổ và cứu khổ.

hoàng thái tử quyết định ăn uống thường ngày trở lại, sau đó suốt 49 ngày đêm ngồi yên tu tập, kiên trì, phấn đấu và chung cục đã giác ngộ, thành Phật dưới gốc cây Bồ đề. Như vậy, sau 6 năm gian khổ, bền chí không mỏi mệt, vào năm 35 tuổi, hoàng thái tử Tất Đạt Đa đã trở thành Đức Phật.

Sau khi chứng quả, Đức Phật khởi hành đi giáo hóa chúng sinh. Ngài đã độ hơn ngàn môn đệ. Trên đường giáo hóa, sau khi Đức Phật thọ nhận buổi cúng dường của người thợ rèn Thuần Đà, Ngài bảo với đại chúng: "Đây là buổi thọ trai rút cuộc của Như Lai trên thiên hạ này". chốc lát sau, Phật hiện tướng bệnh tật để nhấc các hàng môn sinh không nên quên sự vô thường trong cuộc sống.

Hơn 49 năm độ sinh thuyết pháp, từ vườn Lộc Uyển cho đến thành Câu Ty Na, trước lúc vào tịch diệt nát bàn, Đức Phật khai thị cho chúng môn sinh lần cuối cùng: "Phải nương theo pháp giới làm thầy, hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi".

Sau những lời di ngôn căn dặn đại chúng đường hướng tu hành, Đức Phật nằm nghiêng bên phải, an tường vào đại định nát more info bàn. Khi ấy, địa cầu rung động, người trời đều thương khóc vì biết rằng chỗ tợ của mình từ nay không còn nữa.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *